Thâm cung bí sử (162 - 2): Những phép màu của cố Thìn

Một lần tôi về phép, cố Thìn đến thăm và hỏi tôi: “Con có bị hắc lào không?”. “Có ạ! Lính Trường Sơn chúng con đứa nào cũng bị hắc lào hết”. “Chiều mai có nắng quái. Con đến nhà cố, cứ đi thẳng vào lối cửa sau, gặp ai cũng đừng chào”. Nắng quái là những tia nắng cháy rực lên khi mặt trời sắp lặn. Nhưng không phải ngày nào cũng có nắng quái. Điều lạ là cố Thìn biết chiều mai có nắng quái. Chiều hôm sau tôi đến nhà cố. Tôi thấy cố bắc 3 ông đầu rau và đặt trên đó một cái nồi rang bằng đất nung, nắng quái chiếu đỏ rực vào cái nồi đó. Cố Thìn cầm đôi đũa vừa rang những tia nắng quái vừa lẩm nhẩm đọc những câu thần chú mà tôi không nghe rõ. Rồi cố bảo: “Con tụt quần ra”. Tôi làm theo và cố chấm đầu đũa vào những đám hắc lào của tôi rồi nói: “Giờ thì con buồn tiểu rồi, cứ tiểu thoải mái, ở đây chỉ có cố và con thôi”. Đúng là tôi đang buồn tiểu thật. Tôi tiểu xong, cố Thìn nói: “Đám hắc lào của con theo nước tiểu đi hết rồi”. Ngay hôm đó tôi khỏi hẳn hắc lào và miễn dịch với tất cả các loại nấm da. Mẹ tôi đau mắt, tôi đến hỏi cố nên uống lá gì. Cố bảo tôi ngồi đợi một lát. Khoảng 20 phút sau, cố cầm một nắm lá về cho vào cối đá giã nát, gói vào một mảnh lá chuối non và dặn tôi đem về buộc vào mu bàn tay phải của mẹ tôi, và mẹ tôi khỏi đau mắt.

Chuyện tôi không bao giờ quên được là phần mộ của bố tôi. Bố tôi mất, mẹ tôi nhờ cố chọn cho một mảnh đất để mai táng. Cố Thìn đặt mộ bố tôi ở bờ kênh nhà Lê, đầu hướng về núi Chân Tiên, chân hướng về dòng kênh. Cố đóng cọc chăng dây và dặn: “Các con đào sâu hai thước (thước ta tương đương 60cm). Thước trên cùng đào bằng đồ kim khí, thước thứ hai đào bằng tre gỗ, khi gặp một tảng đá bằng phẳng như cái phản lim thì dùng rượu trắng với nước gừng rửa sạch phiến đá đi rồi lấy vải trắng lau khô là được. Phần mộ này con cháu phát về ngành văn”. Tôi phục Cố sát đất, vì đào đến 1,2m thì gặp một phiến đá đúng như cố Thìn đã mô tả. Càng phục hơn khi các con tôi 2 đứa là luật sư và 1 đứa là tiến sĩ báo chí. Tôi cũng phát về văn, viết được vài 3 cuốn tiểu thuyết và mấy chục cái truyện ngắn, danh tiếng chẳng có gì nhưng cũng đủ dăm ba chữ để hầu chuyện bạn đọc cho đến hôm nay.

(Còn nữa)

Tiểu phẩm của Khánh Hoàng