Vợ tôi từng sống thử với người khác và nhẫn tâm bỏ thai

Cưới được người vợ hiền lành, đảm đang là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi. Rất nhiều lần tôi từng tự hào khoe em với bạn bè, đồng nghiệp. Yêu nhau chỉ khoảng 6 tháng, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã muốn cưới em về làm vợ. Khi nhận được cái gật đầu đồng ý cưới, tôi muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Lấy nhau về, tôi càng thương vợ nhiều hơn bởi em là mẫu người siêng năng, chăm chỉ và rất vén khéo. Em không chỉ có tình yêu của tôi mà còn có cả sự yêu thương của bố mẹ chồng, bà con dòng họ bên chồng. Ai cũng nói tôi may mắn khi có được một người vợ đảm đang như thế.

Chúng tôi cưới được một năm thì dự tính sinh con. Công cuộc “thả” để có em bé bắt đầu. Tôi được vợ bồi dưỡng nhiều món ngon và cứ mỗi lần em chậm kinh là chúng tôi hồi hộp mua que về thử. Thế nhưng những chiếc que thử thai nhiều lần mang đến cho hai vợ chồng nỗi thất vọng. Tôi thấy vợ buồn ra mặt thì cũng tránh đả động chuyện con cái. Tôi động viên em rằng đủ duyên thì con sẽ đến.

Tôi động viên vợ rất nhiều về chuyện con cái. Ảnh minh họa

Thế nhưng bao nhiêu lời an ủi của tôi cũng không làm vơi bớt cảm giác lo lắng của vợ. "Thả" được hơn một năm mà chưa có tín hiệu gì, tôi mạnh dạn khuyên em cùng đi khám, vậy mà em nhất quyết không đi. Tôi ngạc nhiên, thường thì cánh đàn ông mới ngại chuyện thăm khám sức khỏe sinh sản, đằng này em lại cực lực phản đối dù tôi đã gợi ý. Lâu nay cứ tưởng em sợ tôi tự ái nên không nói chồng đi kiểm tra. Không ngờ chính em mới là người e ngại.

Khuyên nhủ vợ không được, tôi cũng thôi và tiếp tục ngóng chờ con tới. Cho đến một lần mẹ tôi tới chơi, nói chuyện thẳng với hai đứa và khuyên đi kiểm tra thì em mới tái mặt dạ vâng. Hôm ấy, mẹ tôi vui miệng bảo sẽ đi cùng hai vợ chồng, kết quả có như thế nào thì bà cũng sẽ không gây áp lực. Ngược lại, biết đâu bà sẽ hỏi thăm bạn bè để bốc thuốc gia truyền giùm cho chồng hoặc vợ. Mẹ tôi còn nhiệt tình nói chỉ cần biết nguyên nhân từ ai thì sẽ giúp chúng tôi hết mình.

Trước lời đề nghị, động viên của mẹ chồng, vợ tôi miễn cưỡng cùng tôi đi khám. Sau khi có kết quả kiểm tra, chúng tôi được đưa vào tư vấn. Mẹ tôi ngồi đợi ở ngoài. Tôi cứ nghĩ do sức khỏe mình không ổn hoặc cùng lắm do vợ kinh nguyệt không đều. Nếu gặp trường hợp xấu nhất, tôi cũng vẫn cùng vợ cố gắng, vượt qua. Thế nhưng khi nghe từng lời của bác sĩ, tôi chết lặng: "Tử cung của chị rất mỏng do có thể đã từng nạo phá thai. Có phải chị từng phá thai lớn không? Với kết quả này, tôi nghĩ là sẽ rất khó để mang thai lại, hoặc nếu có mang thai, cũng sẽ rất khó giữ và bảo vệ đứa bé".

Tôi choáng váng hỏi lại bác sĩ: "Nhưng vợ em chưa từng mang thai mà!".

Tôi nhìn vợ, mặt em tái xanh. Dần hiểu ra có điều gì khuất tất, tôi cắn chặt môi, cố kìm sự giận dữ. Vị bác sĩ ái ngại nói tiếp: "Tôi xin lỗi, nhưng kết quả là vậy. Hiện nay y học đã rất tiến bộ. Nếu anh chị muốn có con, có thể dùng đến phương pháp nhờ người mang thai hộ".

Nghe từng lời quả quyết của bác sĩ, tôi chết lặng. Tôi nhìn vợ, chỉ mong em phủ nhận một lần, thế nhưng em òa khóc. Tôi chết điếng trước sự thật tày trời này.

Khi em thừa nhận từng bỏ thai, tôi chết lặng người. Ảnh minh họa

Hôm ấy, tôi rất bối rối không biết giải thích với mẹ thế nào, chỉ dám nói do vợ con sức khỏe không tốt, bị buồng trứng đa nang nên hơi khó có em bé chứ không hề vô sinh. Mẹ tôi cũng phần nào yên tâm, vừa an ủi con dâu đang thút thít khóc, vừa hứa sẽ cắt thuốc bồi bổ. Tôi nghiến chặt răng, chỉ mong về tới nhà để hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.

Tối hôm ấy, vợ thú nhận với tôi rằng em từng mang thai. Cái thai là kết quả của hai năm sống thử với một người tình thời sinh viên. Khi em nạo phá, cái thai đã 4 tháng. Vì lần ấy nạo bị sót thai, em phải làm lại. Ngay lúc đó bác sĩ đã cảnh báo em sẽ khó có thể có con nữa, nhưng em giấu tôi vì sợ bị hắt hủi, ly dị.

Tôi cay đắng bỏ ra khỏi nhà ngay đêm hôm ấy. Người vợ mà tôi tự hào rằng hiền lành, ngoan ngoãn lại từng có quá khứ như vậy. Tôi có thể chấp nhận việc em từng yêu, lên giường với người ta, nhưng thật khó để chấp nhận việc em từng sống thử, từng mang thai và đang tâm bỏ đứa trẻ. 

Bây giờ tôi rối bời khi không biết mình nên ly hôn với em hay tiếp tục thương hại mà chung sống thêm. Nếu chung sống, làm thế nào để chúng tôi có con? Làm thế nào để tôi có thể quên đi quá khứ tàn nhẫn ấy của vợ mình?

S.Thanh

Tags: