Hà về làm dâu nhà Thế được 5 năm, không hề để xảy ra bất cứ điều tiếng gì. Hà rất được lòng bố mẹ chồng, sống chung với ông bà bằng ấy năm nhưng mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình rất tốt đẹp, nhà cửa yên ấm, thuận hòa.
Mọi chuyện bắt đầu có sự xáo trộn khi Hiển – em chồng của Hà cưới vợ. Thu – vợ Hiển có tính cách như một tiểu thư nhưng gia cảnh lại không hề giàu có. Chỉ biết, ngay từ lần đầu gặp Thu, cả Hà và gia đình chồng của cô đã không ưng cô con dâu này. Tuy nhiên, vì Hiển quyết tâm chỉ lấy Thu nên gia đình buộc phải chiều lòng.
Kể từ khi Thu về sống chung với đại gia đình, cô em dâu vừa ngang ngạnh vừa lười biếng khiến cả nhà mệt mỏi. Đặc biệt, Thu chỉ nể bố mẹ chồng một chút, còn với anh chị chồng, cô không coi một ai ra gì.
Muốn giữ hòa khí gia đình nên Hà bất đắc dĩ lại phải thường xuyên nín nhịn cô em dâu của mình. Không muốn mẹ chồng vất vả vì tuổi đã cao, "bãi chiến trường" mà Thu bày ra, Hà thường xuyên phải là người dọn dẹp. Chuyện nhà cửa, bếp núc Thu còn không bao giờ động tay vào, đừng nói là những chuyện lớn hơn như đối nội, đối ngoại, giỗ chạp, cưới xin trong họ.
Đã thế nhưng Thu lại rất hay tỏ vẻ với chị dâu, thường xuyên lên tiếng dạy đời: "Chị phải thế này, chị phải thế kia" hay thậm chí là sai bảo chị dâu như người ở.
Một hôm, Thu bỗng dưng la toáng nhà khi phát hiện chiếc váy của mình có một vết rách. Cô gọi chị dâu để trách móc vì biết Hà là người giặt và gập quần áo cho mọi người trong gia đình. Chuyện bé cỏn con nhưng Thu làm cả nhà "kinh thiên động địa". Không thể nhẫn nhịn được nữa, Hà quyết định phải có biện pháp để xử lý cô em dâu không biết điều này.
Những ngày sau, khi đi giặt quần áo, Hà vẫn đi qua phòng vệ sinh của Thu lấy đồ và đem lên tầng thượng để giặt. Tuy nhiên, cô chỉ giặt quần áo của hai vợ chồng mình và bố mẹ, quần áo của Hiển và Thu, Hà bỏ lại. Thu thì chẳng bao giờ biết lên tầng thượng xem quần áo thế nào nên việc chị dâu có giặt đồ cho mình hay không, cô cũng chẳng biết, cứ ung dung như thể đó là việc mà Hà phải làm.
Bố mẹ cũng đồng tâm hiệp lực với Hà, đặt vé bay vào nhà người quen ở Đà Nẵng, Sài Gòn chơi 3 tuần để con dâu trưởng ở nhà trị con dâu út. Hà nấu cơm chỉ vừa đủ cho cô và chồng ăn, hai vợ chồng cũng chủ động ăn cơm trước, không đợi Thu và Hiển. Tối muộn hai vợ chồng Thu về, lọ mọ vào bếp tìm cơm ăn thì chẳng còn món gì nên hậm hực lắm. Điều cơ bản là không phải Thu bận rộn gì mà đi làm về, cô thường hay la cà quán xá, cà kê chuyện trò với bạn bè nên mới muộn như thế.
Mấy ngày đầu, Thu và Hiển còn ra ngoài ăn song rất tốn kém nên bỏ ý định. Quần áo mặc cả tuần cũng đã trống tủ, Thu mới lên phòng giặt tìm thì thấy quần áo của hai vợ chồng còn nguyên si chưa giặt. Quá bực bội, Thu chạy xuống đập cửa phòng chị dâu đập cửa ầm ầm và lớn tiếng: "Sao chị không giặt quần áo giúp vợ chồng em, cơm chị không nấu, quần áo không giặt, nhà cửa không dọn dẹp, bố mẹ vắng nhà nên chị lười biếng phải không?"
- "Ô em nhầm à? Chị có lười biếng đâu em? Quần áo của vợ chồng chị, chị vẫn giặt, cơm chị và anh Thế vẫn ăn đấy thôi. Mà này, làm sao chị phải giặt quần áo với nấu cơm cho em nhỉ? Em có trả tiền thuê chị làm ô-sin à?"
- "Trước nay chị vẫn làm còn gì, mà nếu không làm chỉ cũng phải nói một tiếng chứ, sao quần áo mang lên vứt xó đấy hôi rình, mốc meo lên rồi đây này!"
- "Ngày xưa chị làm không có nghĩa là cả đời chị phải hầu hạ vợ chồng em. Chị giúp em thì cũng chẳng thấy em có lời cảm ơn lại còn bị em trách móc nên chị chả dại gì. Bố mẹ cũng đồng ý rồi, từ nay phòng em, em dọn, quần áo em tự giặt và hai đứa cũng chuẩn bị tinh thần ăn riêng đi nhé, suốt ngày về muộn không ai chờ đợi được."
Thu nghe chị dâu nói, Thu tức điên người nhưng cũng chẳng làm gì được vì rõ ràng cô đã sai. Ngậm ngùi về phòng đóng cửa cái rầm, trước khi đi, cô còn quay lại nhắn chị dâu: "Chị nhớ mặt tôi đấy".
Hà tỉnh bơ quay vào phòng. Hôm sau khi đi làm về, cô cũng khá bất ngờ khi Thu đã tự giặt quần áo, phòng cũng được dọn tàm tạm vì có lẽ hôi, bẩn quá không chịu được.
Hà nhận được cuộc điện thoại của Hiển, anh ngượng ngùng nhờ chị dâu nấu cơm cho hai vợ chồng ăn cùng, Hà vẫn vui vẻ đồng ý vì ít ra em chồng còn có lời tử tế. Lát sau, khi đang nấu cơm, Hà bất ngờ thấy Thu về, mặt vẫn hậm hực nhưng khi thay quần áo xong thì cũng xuống giúp chị nhặt rau.
Đấy, nhẹ không ưa, cứ phải ưa nặng, chẳng biết sự thay đổi của Thu có được bền lâu không nhưng ít nhất là cô em dâu của Hà cũng biết điều hơn đôi chút.
Theo Lee NF (Helino)