Search Modal

Sao tôi phải nhìn mãi về quá khứ?

Tôi lấy chồng năm ba mươi ba tuổi. Ở tuổi đó thực ra cũng chẳng phải là trẻ trung gì. Nhưng tôi không cũng phải là người phụ nữ ế ẩm. Công việc đàng hoàng, gia đình cơ bản, ngoại hình cũng không đến nỗi... vậy nên theo tiêu chí của các bậc phụ huynh kén dâu lẫn các anh kén vợ, tôi đủ cả. Vấn đề thực ra hoàn toàn nằm ở phía tôi.

Sau mối tình đầu kéo dài năm năm, tôi đau khổ vùi mình vào công việc và hoàn toàn khép lòng lại. Những người đàn ông muốn tìm hiểu không thiếu, nhưng tôi dứt khoát chối từ. Bố mẹ tôi luôn nghĩ tôi đã rơi vào trạng thái lãnh cảm, tôi cũng vậy. Nhưng bất ngờ sang tuổi 33, tôi gặp anh và cũng nhận ra mình cũng rất cần một bờ vai để tựa vào, một tổ ấm để yêu thương và thèm cả những tiếng ríu rít của trẻ thơ.

Sao toi phai nhin mai ve qua khu?
Ảnh minh họa

Tôi tựa vào anh khi anh nắm lấy bàn tay tôi xiết chặt hứa hẹn về một mái ấm yên bình. Tuy không nhiều yêu thương mãnh liệt như thời đôi mươi nhưng chúng tôi cũng đủ chung một khao khát.

Thế nhưng, bốn tháng sau ngày cưới, chúng tôi dẫn nhau ra tòa. Trước tòa chỉ duy nhất lí do không hợp. Hai bên gia đình không ai biết ngày chúng tôi ra tòa, nên mọi chuyện trở nên đơn giản hơn. Chồng nhìn tôi cay cú, nhưng may mắn trong mác người trí thức anh xử sự bên ngoài cũng văn minh... Khi mọi thuyết phục không còn ý nghĩa gì chúng tôi bước qua nhau nhẹ tênh. 

Sau phiên tòa, tôi xin chuyển công tác và trở thành mẹ đơn thân. Mẹ tôi rất thương và sẵn sàng hỗ trợ, tôi bận rộn nên cũng không quá để buồn phiền. Dạo này thi thoảng có số điện thoại lạ hỏi han về tôi và về đứa nhỏ... tôi thần người. Bằng linh cảm tôi nghĩ rằng đó là chồng cũ. Bốn tháng gắn bó không nhiều nhưng đủ để có chút gì lưu dấu trong nhau. Chắc hẳn anh cũng nghe loáng thoáng về tôi, giống như loáng thoáng tôi biết về anh rằng anh chưa kết hôn nhưng sống khá phóng túng. Đôi khi tôi cũng chạnh lòng khi nhìn khuôn mặt con trai, nó hệt cha...  Ngày chia tay tôi không cho anh biết về con vì tôi không muốn có thêm lý do để lưu luyến. Giá như ngày ấy anh bao dung hơn...

Sao toi phai nhin mai ve qua khu?
Ảnh minh họa

Khi phát hiện vợ không còn con gái, anh đay nghiến miệt thị tôi. Tôi choáng váng vì sự xúc phạm ấy. Tôi có học, tôi đi quá giới hạn với người yêu cũ không phải vì tôi quá dễ dãi mà hoàn toàn vì chúng tôi có ý định lấy nhau... Rồi bất ngờ anh đi du học, sau đó ở lại xứ người. Tôi khép cửa lòng cho đến khi gặp chồng. Hạnh phúc không đến với tôi, với cả người đàn ông coi trọng cái màng mỏng manh hơn tổ ấm của mình. Bốn tháng ấy với tôi là địa ngục. Bốn tháng tôi nghĩ mình nên buông tay... thà đau một lần còn hơn cả đời mãi mãi tổn thương.

Anh đến thời điểm này có lẽ vì đau, hay duyên sau chưa tới? Hay chưa tìm được người con gái trong trắng phù hợp với mình?

Tôi xóa những tin nhắn hỏi thăm vu vơ. Tôi đang hạnh phúc với con trai, tôi đang có đời sống riêng của mình, hà cớ gì tôi phải nhớ về những gì người đã xúc phạm tôi?

Mẹ đơn thân, tôi đã vững bước mà đi. Tôi nghĩ mình không có lỗi với chồng cũ. Ai cũng có một đời sống riêng, một quá khứ riêng mình. Lấy nhau là để sống ở hiện tại và hướng về tương lai chứ đâu phải mang quá khứ ra dằn vặt phán xét. Tôi không cho phép mình phải chịu đựng sự xúc phạm. Và tôi chọn buông tay. Liệu tôi có làm đúng không khi chặn luôn cả số điện thoại của anh?

P.Mai

Tags:
Women Leader © Copyright 2024. Designed and Developed by MJU Media