Tường đặt bàn tay lên trán Ngần một lúc. "Sao anh lại làm thế?". "Anh muốn kiểm tra xem em có bị ấm đầu không. Em là kĩ sư lâm nghiệp, học vấn cao lại xinh đẹp. Còn anh là công nhân đốn gỗ, hai bàn tay đầy chai sạn, đen đủi và chột mắt. Xét về mọi mặt, anh không hề tương xứng với em. Vả lại không ai người ta dùng tình yêu để trả ơn". "Ơn huệ gì đâu. Em đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ vì anh ngốc nghếch mà không biết đó thôi". Tường cầm cổ tay Ngần rất chặt. "Sao anh nắm tay em chặt thế?". "Vì anh sợ em chạy mất". Ngần ngả đầu vào vai Tường. "Người anh có mùi gì lạ thế?". "Mùi hành tăm. Vì em không có mùi hành tăm nên mới bị rắn cắn. Giã một cân hành tăm, hòa lấy nước để ngâm quần áo rồi phơi khô để mặc. Trong rừng nhiều mối nguy lắm. Ruồi vàng, muỗi rừng. Ruồi vàng cắn thì thành nhọt, muỗi rừng đốt thì sốt rét. Sợ nhất là 2 thứ ong lỗ và rắn lục. Ong lỗ đốt thối thịt. Nếu bị ba con ong lỗ cắn một lúc thì có thể chết. Nọc ong lỗ còn độc hơn cả rắn lục. Con rắn lục treo mình trên cành cây như một cái dây leo màu xanh, ta rất khó nhìn thấy nó. Ta đi qua miệng nó không đề phòng dễ bị nó bổ vào người, thế là hết phương cứu chữa. Nhưng mặc quần áo ngâm hành tăm thì không rắn nào dám cắn. Ngửi thấy mùi hành tăm là rắn co mình lại ngay. Bò cạp cũng sợ mùi hành tăm. Ruồi muỗi cũng không dám đụng vào người có mùi hành tăm. Con vắt đụng vào người có mùi hành tăm là bỏ chạy ngay, không dám cắn. Anh trồng cả mấy luống hành tăm trước nhà là vì thế". "Ở trường lâm nghiệp không có bài học này. Anh học kinh nghiệm này ở đâu?". "Anh học từ bố anh. Ông cụ cả một đời làm lâm nghiệp, cả một đời đi rừng".
Và một buổi chiều khác, Ngần thì thầm với Tường: "Anh ơi, em có bầu rồi!". Tường ôm Ngần thật chặt. "Tuyệt vời quá. Tổ chức cưới thôi". "Nhưng phụ huynh hai bên cũng phải gặp nhau đã chứ. Nhỡ bố mẹ anh chê em thì sao?". "Có con dâu như em thì ai chả thích. Anh sẽ đưa bố mẹ anh đến chơi nhà em, có một cái lễ đàng hoàng và cũng có lời với bố mẹ em đàng hoàng. Sau đó thì chúng ta làm đám cưới". Tình yêu là như vậy. Tình yêu không so đo toan tính, yêu là yêu, không khôn, cũng không dại, chỉ có được chứ không mất. Một cảm giác sâu thẳm trong tâm hồn, khi đầy lên thì trào ra, đó là tình yêu. Tình yêu là sản phẩm của trái tim chứ không phải của bộ óc. Trong tình yêu không có trí tuệ, không có khôn dại. Đó là tình yêu của Ngần và Tường. Họ hoàn toàn sống cho nhau, sống vì nhau. Vì thế mà cả hai người đều cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Rồi bố mẹ Tường đem trầu cau đến chạm ngõ nhà Ngần. Các bậc phụ huynh đều vui. Và ngày cưới đã được hai gia đình ấn định. Tường nói với Ngần: "Anh sắp làm bố và em sắp làm mẹ rồi. Ngay từ hôm nay anh sẽ chuẩn bị cho cuộc sống của gia đình ta.
(Còn nữa)
Tiểu phẩm của Khánh Hoàng