Search Modal

Tôi muốn ly hôn nhưng không nỡ vì nợ ơn nghĩa quá lớn của bố mẹ chồng

Tôi sinh ra ở xã nghèo thuộc diện vùng sâu vùng xa của tỉnh Lạng Sơn. Thời ấy cả xóm chỉ có mình tôi học hết cấp ba, các bạn khác (đa số cũng là người dân tộc như tôi) phần lớn bỏ học vì nghèo hoặc không theo kịp. Tôi là ngoại lệ vì học giỏi, đặc biệt tôi rất thích học ngoại ngữ. Thầy hiệu trưởng khi ấy tự hào về tôi lắm. Khi biết tôi dự định không thi đại học mà về nhà đi làm thuê nuôi các em, thầy rất buồn.

Nhiều lần thầy trò chuyện, khuyên tôi cố gắng, vì nếu thi đậu tôi sẽ được nhận học bổng, đỡ phần nào gánh nặng. Nhưng tôi còn phải lo cho ba đứa em thơ, mẹ tôi vì lao lực đã qua đời khi tôi đang học lớp 10, bố sức khoẻ cũng kém chẳng thể lo cho các con miếng ăn đầy đủ. Học phổ thông ở gần nhà, tôi còn tranh thủ đi làm thuê và cơm nước cho cả nhà, về Hà Nội học rồi tôi làm sao có thể lo cho gia đình được nữa? 

Toi muon ly hon nhung khong no vi no on nghia qua lon cua bo me chong
Bố chồng chính là người đã động viên và giúp đỡ để tôi được ngồi trên giảng đường đại học. Ảnh minh họa

Khi biết được hoàn cảnh của tôi, thầy hiệu trưởng đã tìm mọi cách giúp đỡ để tôi chịu đi thi đại học. Thầy vận động được chủ một vựa gạo ở thị trấn mỗi tháng tặng gia đình tôi 50 cân gạo. Rồi thầy tìm được một mạnh thường quân ở Hà Nội đồng ý cấp học bổng cho tôi trong suốt 4 năm học. Bản thân thầy cũng trích tiền túi cho các em tôi mỗi tháng một khoản không nhỏ trong suốt thời gian tôi đi học xa nhà. Từ lúc nào không nhớ, tôi gọi thầy xưng con chứ không xưng em như các bạn khác nữa. Với tôi thầy chẳng khác nào một người cha thực sự.

Như một cái duyên, học xong tôi trở về dạy học ở trường cấp ba của huyện nhà, chính là nơi ngày xưa thầy từng làm hiệu trưởng. Thỉnh thoảng cuối tuần tôi vẫn đưa các em mình tới nhà thăm thầy cô. Ở đó, tôi gặp anh, con út của thầy. Chúng tôi cảm mến nhau, thêm vợ chồng thầy nhiệt tình vun vén cho hai đứa, cuối cùng chúng tôi cũng nên duyên vợ chồng. Tôi thực sự may mắn khi được làm dâu trong gia đình thầy. Mẹ chồng tôi tần tảo buôn bán, có gì cũng để dành cho chồng cho con, tính tình bà thì hiền đến mức làng xóm xung quanh ai cũng thương mến. Bố chồng tôi giàu lòng trắc ẩn, ông luôn thương những người khó khăn, vất vả hơn mình. 

Toi muon ly hon nhung khong no vi no on nghia qua lon cua bo me chong
Tôi may mắn khi gặp được bố mẹ chồng quá tốt và hết lòng thương con dâu. Ảnh minh họa

Tôi sớm mất mẹ, bố cũng qua đời khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, nên tình yêu thương của bố mẹ chồng khiến tôi thực sự thấy ấm lòng. Nhất là những ngày tôi mang bầu và ở cữ, mẹ chồng cặm cụi chăm nom tôi và các cháu chẳng quản đêm ngày, khi tôi ốm đau mẹ cũng lo lắng cho tôi như con gái ruột. Bố chồng tôi thì luôn động viên các em tôi không bỏ học giữa chừng, nhờ có bố mà sau này các em tôi đều nên người, có công việc ổn định.

Chỉ tiếc là ông trời không cho ai tất cả. Bố mẹ chồng tuyệt vời là thế nhưng chồng tôi lại khác. Anh chỉ toàn tâm toàn ý với tôi khoảng thời gian yêu nhau và vài năm đầu mới cưới. Từ khi tôi sinh con đầu lòng, anh lộ rõ tính ong bướm và cả thèm chóng chán. Anh qua lại với không chỉ một người, ban đầu còn dè chừng tôi và bố mẹ, sau này chuyện bị lộ anh bất cần, công khai cặp kè với họ luôn. Bỏ việc nhà nước, anh thuê đất làm trang trại ở cách xa nhà hơn chục cây, đó cũng là nơi anh ở với người tình. Có lần, anh còn cặp với người phụ nữ có gia đình, bị chồng cô ta chặn đường đòi đánh. 

Toi muon ly hon nhung khong no vi no on nghia qua lon cua bo me chong
Tôi không may gặp phải người chồng lăng nhăng và sẵn sàng ra tay đánh vợ. Ảnh minh họa

Tôi khóc xin anh nghĩ tới các con, anh lạnh lùng bảo tính anh thế, ở được hay không tùy tôi quyết định. Bố mẹ chồng tôi đau lòng, thương tôi và các cháu, cũng không ít lần nhỏ to khuyên nhủ anh, nhưng vô ích. Từ khi mẹ chồng tôi qua đời, anh càng ngang nhiên sống buông thả và đối xử với tôi tệ hơn. Có lần vì con ốm, tôi gọi cho anh liên tiếp mấy cuộc điện thoại bảo anh về nhà, vì anh thường ở lỳ trong trang trại, có khi tuần chỉ ghé qua nhà vài phút. Hôm ấy vừa về tới nhà, chẳng nói chẳng rằng anh tát tôi dúi dụi, miệng gầm gừ nói tôi phá đám anh. Tôi rơi nước mắt, không phải vì đòn đau mà vì hình dung tới cảnh anh đang ngọt ngào ân ái với người tình, bị tôi gọi về nên tức tối.

Bố chồng thấy tôi bị đánh vội vào can và quát anh, thì anh đổi giọng bảo tại tôi không biết chăm con để con bị ốm. Đánh được một lần sẽ có lần hai. Từ sau lần ấy, đụng chút chuyện dù nhỏ anh cũng tát hoặc đạp tôi không thương tiếc. Tôi có cảm tưởng mình như cái gai khó chịu mà anh đang muốn nhổ bỏ. Tôi từng buông xuôi với ý nghĩ cứ sống thế đến hết đời để con còn có bố, nhưng càng ngày tôi càng thấy mệt mỏi. 

Nhưng mỗi lần ý nghĩ ly hôn xuất hiện, lòng tôi lại chùng xuống. Bố chồng tôi giờ đã gần tám mươi, sức khỏe rất kém bởi ông bị hen mãn tính, phải uống thuốc, tiêm thuốc rất điều độ nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Hai chị chồng đều lấy chồng ở xa, không chăm sóc được bố. Tôi sợ mình đi rồi ông sẽ không chịu nổi, phần bệnh tình không ai chăm nom, phần phải xa các cháu. Thương ông như bố đẻ, nghĩ tới việc không được chăm sóc ông nữa tôi cũng rơi nước mắt. Nhưng cứ mòn mỏi chết dần trong cuộc hôn nhân này, tôi cũng không biết liệu mình chịu được bao lâu? 

P.H.

Tags:
Women Leader © Copyright 2024. Designed and Developed by MJU Media